Kathmandu sau động đất

Gần 4 giờ, xe đi vảo cửa ngõ Kathmandu. Nhà cửa hoang tàn, tất cả các cửa tiệm đều đóng cửa, mọi người đều tập trung ở những khoảng đất trống trong công viên, công trình công cộng. Đến cửa ngõ, chúng tôi xuống xe, chia ra 3 nhóm. Một nhóm ra thằng sân bay, một nhóm về Thamel, và một nhóm đến đại sứ quán. 2 đứa tôi được thông báo đã liên lạc được với khách sạn nơi chúng tôi ở. 3 nhân viên của resort đưa chúng tôi về tận trung tâm quận Thamel rồi quay về văn phòng. Đứng đợi chưa được 15 phút giữa phố phường Thamel đang hỗn loại, tôi nhìn thấy từ xa bóng anh hướng dẫn viên Prem hớt hải chạy lại. Chúng tôi ôm lâý nhau mừng rỡ. Vậy là lo lắng lớn trong chúng tôi những ngày qua đã cất đi được hơn phân nửa. Prem bảo tư trang của chúng tôi tại khách sạn vẫn bình an. 2 bạn tôi từ Việt Nam vừa đáp cánh đến Kathmandu cách đó chưa lâu, đang trên đường từ sân bay đến.

5 phút sau, taxi đưa cô bạn thân của tôi tới cùng 2 người bạn nữa. Không gì vui bằng gặp lại họ, biết họ vẫn bình an. Suốt từ sáng sớm 26 tháng 4, họ đã bay suốt từ Việt Nam sang Kualar Lumpur, từ Kualar Lumpur đến Bangladesh, Dahka, rồi bay đi bay lại Dahka – Kathmandu đến sáng nay mới hạ cánh, cùng một đoàn cứu trợ chữ thập đỏ. Trong suốt thời gian lê la hết sân bay này đến sân bay khác, bạn tôi đã cùng gia đình tìm đủ mọi cách liên lạc, kiếm thông tin tìm chúng tôi. Mãi đến hôm trước đó, nhờ một nguời từ trại chúng tôi đi về thông báo trên facebook rằng mọi người vẫn an toàn, người nhà chúng tôi mới phần nào được yên lòng.

Chúng tôi về lại khu trung tâm Thamel tìm khách sạn. Hầu hết các khách sạn nhỏ đều cúp nước và internet. Tất cả các shop lớn nhỏ tại quận trung tâm đều đóng cửa. Không khí chết chóc tuy không nặng nề nhưng mùi của thảm hoạ thì lan toả đến từng ngóc ngách. Đến khách sạn nơi chúng tôi ở đêm đó, tuy lớn và chắc chắn nhất quận Thamel, cũng tim thấy trên tường nhiều vết nứt rạn do cơn dư chấn.

29/4/2015

Người đi và người ở lại

Suốt tối hôm đó và sáng hôm sau, chúng tôi tìm cách liên hệ, tìm chuyến bay quay về Singapore, nơi 2 đứa đang sinh sống và làm việc. Theo tin của nhiều nguồn báo lại cho gia đình chúng tôi, chỉ cần chúng tôi ra đến sân bay sẽ có lực lượng của chính phủ Singapore đưa về. Đêm đó, tôi được tắm sau hơn 80 giờ lê lết, trăn trở với thiên nhiên, đất trời Nepal.

Sắc màu Nepal

Trước khi chợp mắt ngủ trên chiếc giường êm ái ở khách sạn, tôi không khỏi nghĩ đến gương mặt đã thôi tươi cười của Bee Pool trước lúc chúng tôi đi. Nó nói giọng nghèn nghẹn “Mọi cứu trợ sẽ ưu tiên cứu tụi mày, vì mày là khách du lịch. Đừng quên tụi tao. Nhớ đừng quên tụi tao…”  Chúng tôi, nếu sống sót, chắc chắn không sớm thì muộn cũng sẽ về với quê hương, với gia đình và những mái nhà yên ấm. Những người dân điạ phương vừa mất nhà, mất người thân còn ở lại giữa cao nguyên hoang tàn, khi nào lực lượng cứu trợ sẽ đến với họ?

Sáng hôm sau, chúng tôi định sẽ đến viếng một vài đền chùa trước khi ra sân bay, nhưng gần như nơi nào cũng đóng cửa. Một vài đền thờ cổ bị hư hại nặng nề. Đa số dân điạ phương đều đã cùng nhau ra tập trung nơi những khoảng đất, quảng trường lớn. “Vùng đất của di sản” chào đón chúng tôi vài ngày trước giờ nhìn đâu cũng chỉ thấy điêu tàn, đổ nát, và tang thương len vào từng góc phố.

Gần 3 giờ chiều, chúng tôi ra đến sân bay, tìm theo chỉ dẫn đến đội cứu nạn Singapore. Theo tin báo chí làm rùm beng vài ngày trước thì Singapore đã cử máy bay quân sự đến Nepal để đưa gần 100 công dân và cư dân thường trú về nước. Nhưng đến hôm nay, chỉ còn 10 người còn lại, họ chỉ có thể giúp chúng tôi liên lạc với các hãng hàng không để chúng tôi tự mua vé khác nếu có. Vậy là chúng tôi phải quay ngược lại Kathmandu. Suốt chiều và tối hôm đó, tôi liên lạc với hãng bảo hiểm để nhờ họ giúp tìm vé máy bay. Với mạng internet chập chờn khi được khi mất, hy vọng từ phía họ cũng khá mong manh.

Tối hôm đó, sau khi về lại khách sạn, tôi thức đến 5 giờ sáng vừa đợi thông tin từ bên phía bảo hiểm, vừa viết lại hành trình trong những ngày vừa qua. Gần sáng, khi mắt tôi đã nặng trĩu và đầu óc lùng bùng, bên bảo hiểm cuối cùng cũng liên lạc lại, báo đã tìm được cho chúng tôi chuyến bay vào hôm sau.

Lục lại những tấm hình, video đã ghi lại sự kiện vài ngày trước đó, tôi vẫn chưa khỏi bàng hoàg. Vài ngày vừa qua với hơn 80 giờ hoàn toàn mất liên lạc giữa 2 bờ vực cao nguyên Nepal đang sạt lở, dường như dài không đo được. Tôi nhớ lại lời thằng bạn cùng xây lều người Ấn Độ trong lúc thiếp đi: “Theo đạo Hindu thì sau khi sống sót, tụi mình được hồi sinh một kiếp mới. Vậy giờ tụi mình đều sinh cùng ngày, và cùng là anh chị em”.

30/4/2015

Nguyện cầu cho Nepal

 

Taxi đưa chúng tôi ra sân bay khá sớm cho kịp chuyến bay lúc giữa trưa. Sân bay đông nghịt người nhưng vẫn tương đối trật tự. Chó hoang thất thểu chạy đầy sân bay, du khách mọi quốc tịch tập trung lại thành nhiều nhóm. Theo một vài nguồn thông tin, chúng tôi nghe nói cứu trợ từ các nước càng lúc càng khó đến Nepal, vì toàn bộ sân bay nhỏ bé của Kathmandu đang phải hoạt động tích cực để đưa du khách ra ngoài. Sinh mạng con người trân quý như nhau, nhưng khi thiên tai ập đến, những người dân hồn hậu, khó nghèo của Nepal lại mất quyền ưu tiên ngay trên quê hương của chính mình.

Tại sân bay có khá nhiều người nước ngoài ngồi xin viện trợ, thuốc men để mang đến cho dân địa phương, nhưng họ không ngừng bị làm khó dễ từ phía quản lý sân bay. Riêng chuyến bay của chúng tôi bị hoãn suốt 5 giờ mới được cất cánh.



Sân bay Kathmandu sáng 30/4





Khi đã an toàn ngồi trên ghế máy bay, cất cánh bay ngang qua đỉnh Everest trông ngang tầm, thật gần như vừa trong tầm với, tôi bỗng nhớ da diết màu xanh rì của cao nguyên những ngày trước. 

   

Giữa ngàn mây trắng, những đỉnh của dãy Himalaya vươn cao, trùng trùng hoà lẫn vào mây trên nền trời xanh thẳm. Tôi nhớ đến bầu trời xanh dịu nắng của Nepal. Thiên nhiên Nepal sẽ vẫn vậy, vẫn giàu có, phì nhiêu và đa dạng sắc màu. Động đất có là gì với thiên nhiên? Chằng qua chỉ là một cơn dịch chuyển điạ tầng, một cơn trở mình của đất. Nhưng con người và những di tích văn hoá của Nepal, khi nào mới gượng dậy hoàn toàn? Trong sự bình an và sự mong mỏi được về nhà, tôi lại thấy thấp thoáng đâu đó màu sắc rực rỡ của những dải cờ dây ngũ sắc trên bầu trời Kathmandu, bình yên phất phơ trong gió như thì thầm nhắc nhở:

“Nguyện cầu cho Nepal. Nguyện cầu cho Nepal…”

Hết.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

You may use these HTML tags and attributes:

<a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>

Cloud No. 9