Xin làm người lữ khách…

Người ta hay nói, lang thang là một cái ‘số’, là định mệnh, là tính trời sinh, là duyên nên như vậy.
Có lẽ…
Cách đây lâu rồi, sau nhiều, nhiều lần dọn nhà rồi lại dọn nhà, Nó nằm nghe mùa đông Paris tuyết phủ ngoài ban công, bùi ngùi hát theo bài ‘Life for Rent’ của Dido, thấy lòng hỗn độn, vừa thương mình, vừa băn khoăn. Có thật là do duyên, do định mệnh mà có người thì sớm ấm êm, thích an cư, lạc nghiệp, có người lại ưa rong ruổi, thích chu du..?

‘Life for Rent’ – Dido

Tử vi bảo Nó có mệnh Tham Lang. Mệnh này không có gì xấu, nhưng người Á Đông không ham lá số này cho đàn bà. Lang là lang thang. Người mang số này khó ở yên, hay rong ruổi, làm việc cũng nhiều thứ, lắm trò chứ khó ở yên, an cư lạc nghiệp hay thỏa mãn được với một thứ gì duy nhất.
Nếu như có ai thắc mắc về sự Nó vẫn còn lang thang, thì Nó bảo “ờ, đi nhiều vui mà, tại thích tự do…”. Cũng có vui thật, vì từ lâu nó đã thôi thương mình còn hoài rong ruổi. Vì chẳng phải cái gì cũng chính mình chọn đó sao, và tự do là một sự lựa chọn.
Tự do bình thường lắm, giản đơn lắm. Tự do là thôi mơ mộng hão huyền về một cái gì duy nhất, một cái gì phải có mới được, thôi chạy theo những mục tiêu và gạch đầu dòng trong danh sách phải làm. Tự do là biết những gì mình có và muốn đều là tự chọn và có trách nhiệm với nó. Nó nghĩ khác với nhiều người cho rằng tự do là muốn làm gì thì làm không bị gì ràng buộc? Ồ, ở đời ai mà lại không có ràng buộc. Ràng buộc cũng là một phần lý do sống vậy. Tự do là sống bình an trong hiện tại. Vậy là vui, vậy là tự do. Ở ru rú trong nhà nấu cơm cho chồng, thay tã cho con hay rong ruổi lang thang nhiều hang nhiều hẻm, suy cho cùng cũng là tìm cái đó thôi.
Những lúc tiêu cực, Nó vẫn thấy hiện lên trong đầu một suy nghĩ u ám “Sao thế giới rộng lớn vậy mà không có lấy một góc nhỏ cho tôi…? Sao tôi luôn thiếu thốn thời gian?” Nhưng rồi tiêu cực cũng chỉ là một sắc thái của cái tâm lý luôn biến động thôi. Ai mà chẳng vậy. Tại sao phải có một không gian vật lý hay thời gian cụ thể, vì chẳng phải nơi đã đi qua, những chương đời đã sống… tất cả đều là của mình hay sao?
Cái số Tham Lang, hay do tính tình không biết, làm mình ngồi ở Paris thì thèm sang Scot, ở Scot thì nhớ Paris, xuống London lại nhớ Saì Gòn, về Sài Gòn lại nhớ Paris. Nhưng nhớ rồi thì lại nghĩ ra, mình cũng chính là những miền đất ấy, không gian ấy.
“Khi ta ở, chi là nơi đất ở. Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!”
Rồi tự dưng thấy đời thiệt đẹp và hiền.

“Nothing I have is truly mine…”

But in all, I Am.

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

You may use these HTML tags and attributes:

<a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>

Cloud No. 9