Thay vì làm một phim ngắn hay chụp ảnh cưới, bọn mình cộng tác cùng Tú Nguyễn Wedding làm một phim ngắn có cốt truyện hơi giả tưởng, bối cảnh cận tận thế.

Phim được quay tại Singapore, Sài Gòn, Đà Lạt, Phan Thiết. Đây đều là những nơi thân thuộc của bọn mình, lưu giữ lại những khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ lẫn thành thị náo nhiệt, cũng là 2 mảng đối lập trong cuộc sống của bọn mình.

Quá trình quay phim cũng thật đáng nhớ. Chỉ có 4 đứa gồm 2 vợ chồng mình, bạn đạo diễn Anh Tú Nguyễn và bạn Vân, một người bạn thân thời đại học giúp bọn mình chụp ảnh hậu kỳ. Xoay sở với không nhiều đồ nghề, cơ sở vật chất lẫn ngân sách eo hẹp nhưng bọn mình vẫn rất vui vì thành quả không chỉ có đoạn phim làm được mà còn vì trải nghiệm cùng nhau trong suốt chuyến đi.

https://www.youtube.com/watch?v=Z95kFYVyGUI

Và đây là bộ ảnh được trích ra từ phim, qua lăng kính trầm lắng nhiều cảm xúc của đạo diễn Anh Tú Nguyễn.

Lần đầu nó đến London, trú tạm ở quận Waterloo.

London không mơ mộng, tráng lệ như Paris, không đầy văn hoá như Edinburgh. Nhưng vừa đến London, nó thấy như được về nhà, bởi không khí nhộn nhịp, thân thiện, một năng lượng cởi mở tựa như Sài Gòn.

 

Từ chỗ nó trú ra bờ sông Thames rất gần. Từ bờ quận Waterloo nhìn ra là tháp Big Ben và quận Westminster và tọa thị chính. Sông Thames, nói hết sức thật lòng, không có gì là đẹp và đặc biệt. So với sông Seine lãng mạn của Paris thì sông Thames vừa đục, vừa dơ, vừa chán phèo. Nhưng người ta không nhớ đến Thames vì nó đẹp, mà vì những cây cầu lịch sử bắc qua nó, vì cạnh nó là tháp Big Ben, vì những luồng năng lượng dồi dào chảy qua lòng London, đổ vào lòng sông, làm nó thành đặc biệt. Nếu Seine là dải lụa mềm mại xinh đẹp vắt ngang Paris, thì Thames là xương sống vững chãi, đầy sức sống của London.

 

 

Có lẽ London đẹp nhất khi nhìn từ phía Waterloo. Tuy không thật hào nhóang và rộn rịp, Waterloo tựa một bệ quan sát, nhìn sang quận Westminster xinh đẹp, hoành tráng, luôn rực rỡ đèn màu. Suốt thời gian ở đây, ngày nào Nó cũng một mình lang thang dọc các con phố dài của Waterloo, đi băng qua cầu ngắm Big Ben rồi dọc theo Westminster ngang qua White Hall đến khu West End nhộn nhịp. Lang thang một mình ở Paris, Nó hay thấy chút chạnh lòng, có cảm giác cô độc, hơi âu sầu. Nó chưa bao giờ thấy cô độc ở London. Dường như nhịp sống nhanh tựa như Sài Gòn làm cho Nó thấy thân quen và tinh thần luôn được động viên, phấn chấn. Hoàng hôn u ám của thời tiết Anh quốc không át được những luồng đèn điện dần sáng lên và sức sống từ những dòng người tứ xứ.

 

Hoàng hôn London, hoàng hôn Waterloo dồi dào một nguồn sức sống thành thị và thân thiết, bao bọc lấy Nó như ở nhà, kêu gọi ra ngoài dạo phố lang thang, gọi Nó vào phố Tàu ăn tối, sang West End xem kịch, đến Hamleys xem đồ chơi, rảo bước dọc Regent street xem phố phường. Rồi khi chân mỏi, mắt chùng, Waterloo nằm bên bờ kia, yên tĩnh gọi về chờ một đêm ngon giấc.

 

“Lành lạnh,se se buổi chiều sang tối, hoàng hôn Waterloo tuyệt vời.”

“Dirty old river, must you keep rolling, rolling into the night
People so busy, make me feel dizzy, taxi light shines so bright
But I don’t, need no friends
As long as I gaze on Waterloo Sunset, I am in paradise
Every day I look at the world from my window
But chilly, chilly is the evening time, Waterloo sunset’s fine.”
 
Waterloo Sunset (by The Kinks)

Cloud No. 9